Friday, December 1, 2017

"Slogan hay, đọc cười ngay" (Phần 3)

Ước chi đời như bánh nướng
Ăn một miếng là sung sướng làm sao


Uống cà phê - Cháy đam mê



Tuesday, November 28, 2017

Cuộc đời nào có như thơ


Đến chiếc lá cũng còn có đôi
Mà sao em vẫn đơn côi thế này !

Biết đâu lại có một ngày
Có người đi đến tỏ bày với em 


hihi, hy vọng, hy vọng. Nhưng mà nói thật em đang cảm thấy "chờ người nơi ấy, chờ hoài mà không thấy"

Có ai cũng giống như em
Thì vào nói chuyện làm quen đỡ buồn!



Friday, November 24, 2017

Thursday, November 23, 2017

Không nhịn được cười với mấy em cún (HD)

- Sao em đánh bàn chải to thế ??? - Em đánh bàn chải to Để răng chắc khoẻ, hơi thở thơm tho ... Răng chắc khoẻ mới ăn được nhiều đồ ngon, ahihi

Slogan món ăn - "Slogan hay, đọc cười ngay" (Phần 2)





Bánh bột lọc thổi bay mệt nhọc


Cao lầu ngon quên sầu !


hihi, bánh trôi dính thế này cơ mà ! các đôi ăn đi nha ^^

Phần 1 xem tại đây 

Nguồn ảnh gốc: Internet

Saturday, November 18, 2017

Nghĩ về nhau

Nguồn: pixabay

Ngôi nhà nhỏ 
Cạnh biển xanh
Em ở đó
Đợi anh!!!

Con thuyền nhỏ
Trong đêm đen
Vượt sóng gió
Về bên em!!!

Wednesday, November 8, 2017

Slogan món ăn - "Slogan hay, đọc cười ngay"


Ăn bánh trôi, sẽ có đôi !!!
còn chờ gì mà chưa đi ăn nhỉ, FA ơi!
Ahihi ^^




source: travelwithaccess




source: pexels




source: suno.vn

source: báo mới


Ăn bánh rán - Chẳng bao giờ ngán (chán)

Có ai là fan của Doraemon và bánh rán ko ?
hihi, mình thích bánh rán lắm, nhưng mà mê Doraemon hơn ^^






Ngày bé, mấy đứa suốt ngày chạy đi mua kem cam ăn. Kem que 800 đồng, nhiều đá, có vị cam, mát lạnh, là món mấy đứa trẻ con tụi mình rất thích. Mình lớn lên thì loại kem này cũng không còn bán nữa.
Lớn rồi, mình hay ăn kem Walls, kem Merino, kem Tràng Tiền (thích kem Tràng Tiền nhất)...
Mình còn thu thập que kem để ghép chữ mong trúng giải, mà chưa trúng giải gì bao giờ, kể cả khúc khích^^
source: mizanonline



sourcevietnamfamousdestinations


Xem phần 2 tại đây http://rosecutecartoons.blogspot.com/2017/11/slogan-mon-slogan-hay-oc-cuoi-ngay-phan.html

Saturday, November 4, 2017

I feel so empty without you!


Someone is missing you
Do not hesitate to write a letter
Vietnam Post will send it to your recipient
(An advertising idea for the Postal Service)

Thời đại công nghệ, chúng ta thường nhắn tin, gọi điện, gửi email.
Hiếm khi có ai đó ngồi viết thư tay

Nên mình nghĩ hòm thư sẽ rất buồn và nhớ thư


Biết đâu đang có ai đó đang mong những bức thư của bạn 

Có bao giờ bạn nghĩ
Cuộc đời cần những bức thư tay???

Nhớ hồi lớp 10, mình có quen một cậu bạn qua những dòng thư viết qua ngăn bàn, cậu ấy học buổi sáng, mình buổi chiều. Hi, chuyện đã lâu rồi, cậu ấy với mình cũng chưa nói chuyện lần nào ngoài đời, mà có lẽ cũng chẳng bao giờ có cơ hội gặp gỡ nói chuyện. Mà có gặp khéo cậu cũng chẳng nhớ mình là ai. 

Nhưng hồi đó, mình rất vui vì có một người bạn qua thư.
Rất kỳ diệu nhỉ
Thi thoảng mình cũng ghé qua fb cậu ấy nhìn một lúc, cậu ấy có một gia đình hạnh phúc và cũng rất thành công, thấy vui vui. 

-------------------------❤-------------------------

Bạn chỉ cần viết thư, việc chuyển đến tận tay người nhận hãy để bưu điện Việt Nam lo ^^
Hi, mình cũng thích quảng cáo nữa, nên lồng vào luôn (tuy chưa hay cho lắm)


Anh ơi, mình đi đâu thế?


Bánh chưng và dưa hành thường được ăn chung với nhau vào ngày Tết truyền thông của Việt Nam.
Từ đó, mình mới nghĩ là bánh chưng với dưa hành rất giống một cặp đôi, và rồi mình ngồi vẽ ra 2 em bánh chưng với dưa hành tung tăng dắt tay nhau đi chơi Tết.
Đi đâu á?
mình cũng không biết :)
Chắc có em bánh chưng là biết à,
Em hành thì đã được nắm tay rồi, khỏi lo sợ lạc
hihi, được đi chơi vui, em hành cười tít cả mắt ^^

Friday, November 3, 2017

de-escalation zone nghĩa là gì?

Nguồn: Twitter
* de-escalation zone: là khu vực giảm leo thang
- Theo Ngoại trưởng Nga Sergei Lavrov, "mục đích của các khu vực giảm leo thang là để ngăn chặn bạo lực..."
- Ví dụ: 
As a result, there are four de-escalation zones functioning in the country. Prospects for peace settlement have become real.
Kết quả là bốn khu vực giảm leo ​​thang đã được thiết lập ở Syria. Triển vọng cho dàn xếp hòa bình đã trở thành hiện thực. 

Thursday, November 2, 2017

Mẹ và con

Nguồn: Tâm sự gia đình

6h 20 phút sáng, trong ngôi nhà cấp 4 cũ kĩ nằm cuối một ngõ nhỏ ở Hà Nội, Vi đứng trước gương, nhìn cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn, mái tóc đen ngang vai, thanh mảnh trong chiếc áo sơ mi trắng, quần âu đen, khẽ nhíu mày.

- Đẹp lắm con à. Con đã xinh, mặc thế này chắc khối anh theo.

Nghe tiếng mẹ khen, Vi quay lại, có chút xấu hổ mỉm cười với mẹ, mày cũng tự nhiên giãn ra.

- Mẹ, mẹ lại trêu con rồi. Thôi, con đi làm đây.

Vi chào mẹ rồi cầm túi xách, bước ra khỏi nhà. Bà Thanh nhìn theo con gái, ánh mắt không khỏi có chút tự hào vì con gái bà vừa tốt nghiệp đại học đã xin được làm kế toán cho một công ty xây dựng. Bà bồi hồi nhớ lại lúc Vi 3 tuổi thì chồng bà ốm nặng rồi mất. Lúc đó bà vẫn còn trẻ, nhiều người hỏi nhưng bà quyết ở vậy nuôi đứa con gái duy nhất này. Cuộc sống của hai mẹ con rất vất vả, mọi chi tiêu trong nhà chỉ dựa vào đồng lương ít ỏi của một nhân viên văn thư như bà. Khi Vi đỗ đại học thì kiên quyết đi dạy gia sư. Bà thương con mệt nên bảo Vi tập trung học hành, mọi việc cứ để bà lo nhưng con bé bướng bỉnh, nói thế nào cũng không chịu nghỉ. Vi học đại học năm hai thì bà cũng đến tuổi về hưu. Bà xin phụ bếp ở quán ăn của bà Minh béo đầu ngõ. Nhưng 3 tháng trước, Vi tốt nghiệp đại học đã nhất định bắt bà nghỉ ngơi. Vi bảo con lớn rồi, đã có thể đi làm nuôi mẹ. Bà thấy con gái khóc lóc, van nài thì cũng đành gật đầu đồng ý. Tiếng loa phát thanh phường vang lên oang oang kéo bà ra khỏi những suy nghĩ miên man trở về với thực tại. Ngước nhìn đồng hồ, cũng đến giờ bà đi làm rồi. 3 tháng nay, bà giấu Vi, đạp xe hoa quả rong ruổi quanh các phố phường Hà Nội. Bà nghĩ cố gắng kiếm tiền để mua cho con cái xe máy, cho nó đỡ phải đi làm bằng xe buýt. Hôm nào bà cũng chờ sau khi Vi đi làm mới ra khỏi nhà, rồi về trước giờ con bé về.

Bệnh viện Xanh-pôn, tiếng bánh xe lăn rít rít trên nền gạch hoa cùng tiếng bước chân dồn dập chạy dọc hành lang. Trong phòng cấp cứu, không khí thật sự căng thẳng.

- Bệnh nhân mất máu quá nhiều. Nhóm máu Rh âm tính, ngân hàng máu không có. Không ổn rồi - tiếng bác sĩ vang lên lo lắng.

Y tá Phương chạy vội ra ngoài, hỏi to mọi người:

- Có ai thuộc nhóm máu Rh âm tính ở đây không?

Đám đông ngoài hành lang xôn xao nhưng đáp lại câu hỏi của Phương chỉ là những cái lắc đầu. Phương hơi thất vọng mặc dù cô đã đoán trước được kết quả, nhóm máu này thật sự hiếm. Cô vội vã gọi điện, một lúc sau tiếng loa vang lên khắp bệnh nhân “Một bệnh nhân đang trong tình trạng nguy hiểm. Xin hỏi ai thuộc nhóm máu Rh âm tính, sẵn sàng hiến máu, vui lòng đến ngay tầng 3, nhà B, phòng 309. Xin cảm ơn”. Vi đang lau cửa kính ở tầng 1, nghe thấy tiếng loa, nghĩ mình cùng nhóm máu thì không ngần ngại tháo vội đôi găng tay, chạy lên tầng 3. Nhìn thấy Phương nôn nóng đi đi lại lại trước cửa phòng 309, Vi gọi:

- Chị Phương, em thuộc nhóm máu Rh âm tính.

- May quá, Vi, em có thể hiến máu chứ? Phương sốt sắng.

- Vâng.

Vi gật đầu dứt khoát, theo Phương vào phòng. Chiếc kim tiêm cắm vào cánh tay, máu trong cơ thể Vi từ từ chảy vào bịch máu. Thấy môi Vi mím lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái đi, Phương nói đầy quan tâm:

- Hôm nay em về sớm đi.

- Không sao đâu chị, em khỏe lắm. Nghỉ một lúc rồi em làm tiếp.

Vi lắc đầu, cô không muốn bị trừ tiền công ngày hôm nay. Sắp đến sinh nhật mẹ, cô đang muốn tiết kiệm tiền mua tặng mẹ một hộp nhân sâm để bồi bổ sức khỏe.

- Thôi, tùy em vậy. Có sữa với bánh, em ăn đi nhé.

- Vâng, cám ơn chị.

2 tiếng sau, Vi đang thu dọn ga giường bệnh nhân thì thấy Phương đi đến trước mặt:

- Vi, chị tìm em mãi. Em đi theo chị được không? Bệnh nhân muốn cám ơn em.

Vi ngập ngừng định từ chối vì nghĩ việc mình làm có gì đâu. Việc này trong khả năng của cô, ai trong trường hợp của cô cũng sẽ làm thế. Nhưng trong lòng lại muốn gặp người có nhóm máu hiếm giống mình nên cuối cùng Vi đồng ý đi theo Phương. Trên đường đi, Vi được biết bệnh nhân là một phụ nữ trung niên, lúc bà bán hàng trên vỉa hè thì một chiếc ô tô mất lái lao lên đâm phải bà. Lái xe là người dám chịu trách nhiệm, ông ta không bỏ chạy mà khẩn cấp đưa bà đến bệnh viện. Sau khi đóng tiền viện phí đầy đủ, ông còn rất áy náy nên yêu cầu bệnh nhân được ở phòng đặc biệt.

Vừa bước chân vào phòng bệnh được hai bước, Vi đứng khựng lại. Cô tròn mắt nhìn bệnh nhân trên giường đang ngồi dựa lưng vào gối, đầu cô đầy câu hỏi sao mẹ cô lại ở đây. Bà Thanh ngạc nhiên không kém, bà nhìn Vi trong bộ đồ lao động. Phương thấy Vi đứng lại, nghĩ Vi đang ngại nên giới thiệu:

- Thưa hai bác, đây là Vi, người đã hiến máu.

Người đàn ông đã luống tuổi đứng gần giường bệnh bà Thanh mặc một bộ vest đen lịch lãm đang nhìn Vi, cười ấm áp:

- Cô gái trẻ, rất cám ơn cháu đã hiến máu cho bà đây. Cháu biết đấy, tôi là người đâm phải bà ấy. May mà có cháu, không bà có làm sao thì tôi áy náy cả đời.

Vi vẫn lặng im không nói gì, nước mắt cô lăn dài trên má. Bà Thanh như hiểu ra điều gì, giọng nghẹn ngào:

- Còn không mau lại đây với mẹ.

Vi chạy đến, ôm chầm lấy mẹ:

- Mẹ , mẹ ơi. Mẹ có sao không? Mẹ bị thương ở đâu?

Bà vỗ vỗ lưng cô:

- Thôi nào, khóc lóc gì chứ. Chẳng phải mẹ không sao sao- Bà ngừng trong giây lát rồi tiếp- Con làm ở đây?

- Mẹ, con xin lỗi. Con xin lỗi nói dối mẹ, con không làm kế toán gì hết. Con đã cố nhưng mãi chưa xin được việc. Con làm nhân viên quét dọn ở bệnh viện được 3 tháng rồi.

- Mẹ biết rồi. Mẹ cũng không kể cho con, mẹ vẫn đi bán hàng lúc con đi làm. Mà buồn cười, lúc đi qua đường Trần Hưng Đạo, mẹ cứ lo chẳng may gặp con từ công ty đi ra, sợ con biết nên lần nào cũng đạp qua rất nhanh.

- Mẹ- Cô gọi mẹ, giọng nấc lên từng hồi.

- Được rồi, được rồi.

Từ nãy đến giờ chứng kiến cuộc đối thoại của hai mẹ con, hai người còn lại cũng hiểu được phần nào câu chuyện, không khỏi xúc động. Phương nhẹ nhàng lên tiếng:

- Thì ra bác là mẹ Vi. Bác yên tâm tĩnh dưỡng ở đây cho khỏe.

- Bác cám ơn cháu, cám ơn các bác sĩ, y tá.

- Dạ, là việc bọn cháu nên làm mà bác.

Ông Đức đợi y tá Phương nói xong thì từ tốn mở lời:

- Tôi có đề nghị thế này. Công ty tôi hiện đang thiếu một vị trí kế toán thuế. Nếu muốn, cháu có thể đến làm ở công ty tôi. Nếu cháu hoàn thành tốt công việc, sau 2 tháng thử việc, cháu có thể trở thành nhân viên chính thức của công ty.

- Tốt quá rồi Vi, em còn không mau nhận lời- Phương nhanh nhảu

Vi nhìn Phương, nhìn mẹ, thấy hai người đều nhìn mình khích lệ thì đứng dậy, nhẹ nhàng trả lời:

- Vâng ạ, cháu rất muốn công việc đó. Cám ơn chú ạ- Vi cúi đầu chân thành bày tỏ lòng cảm ơn.

- Thật tốt quá đi. Cám ơn ông.

- Tôi không dám nhận. Bà không oán trách tôi đâm phải bà là tốt rồi. Còn việc được nhận chính thức hay không, còn phụ thuộc vào năng lực của cháu.

- Việc đã xảy ra, ông đã hết sức đưa tôi vào viện, tôi bây giờ cũng không có gì đáng ngại. Ông cũng không cần áy náy. Ông nhận cháu vào làm là ông đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Tôi cám ơn ông đã cho con gái tôi một cơ hội.

- Bây giờ là tháng bảy. Cháu chăm sóc mẹ, đầu tháng sau cháu có thể bắt đầu công việc chứ?

- Vâng, cháu rất sẵn sàng.

- Rất tốt, chú sẽ bảo bộ phận nhân sự liên lạc với cháu.

- Chúc mừng em, Vi. Em có thể làm công việc em yêu thích rồi.

- Cám ơn chị. Còn công việc ở đây…

- Không sao, rất nhanh sẽ tìm được người mới. Mặc dù, em chăm chỉ, thật thà như vậy, khó được người như em lắm. Thật là một sự tổn thất cho bệnh viện- Phương cảm thán.

- Chị, chị lại đùa em rồi. Vi cười bẽn lẽn

***

Một sáng đầu tháng 8, trời trong xanh, gió thổi nhè nhẹ. Những tia nắng nghịch ngợm chạy đuổi nhau vào tận những ngõ nhỏ hun hút của Hà Nội. Đến ngôi nhà cấp bốn cuối ngõ, hết đường chạy, một vài tia nắng len lỏi qua cửa sổ, rọi vào khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sức sống của Vi.

- Mẹ, con đi làm.

- Ngày đầu tiên, chúc con mọi sự tốt lành!

- Vâng, mẹ, con đi đây.


Truyện mình đăng lần đầu ở webtretho: http://www.webtretho.com/forum/f115/me-va-con-1935037/

Tuesday, October 31, 2017

Cách dễ nhất làm một người CƯỜI

Trang phục Halloween và tác dụng không ngờ (ảnh: Geekinsider)

Giữa đêm thanh vắng có một cô gái ngồi dưới đất ôm mặt khóc thút thít. Rồi như biết nơi đây không có ai, cô không kìm nén nữa mà khóc ngày càng to. Bỗng một tiếng nam trầm ổn vang lên:
- Vì sao ngươi khóc?
Cô gái giật mình ngẩng đầu, nhìn nam nhân cao lớn, cả người mặc áo khoác đen dài đến gót chân trước mặt mà tự nhiên thấy toàn thân run rẩy. Cô rụt rè hỏi:

- Người là ai? Người có thể giúp sao?
- Tất nhiên, ta là thần tiên, có vô số phép thuật đó. Có gì ấm ức mau nói, ta sẽ giúp ngươi!
Cô gái thầm nghĩ người này đầu có sừng, đôi mắt rực lửa, khuôn mặt có những vết vằn đỏ như máu, miệng có hai cái răng nanh, trông thấy giống quỷ hơn nha. Cố gắng đè xuống cảm giác sợ hãi ngày càng lớn, cô lấy tay lau khô nước mắt, cười thật tươi rồi nói:
- Cám ơn người, nhưng bây giờ con tốt lắm. Con không có ấm ức gì hết.

Vừa nói vừa nhanh chóng đứng dậy rồi quay đầu chạy biến. 


Người còn lại đứng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang xa dần mà không khỏi thắc mắc: 
- Sao lại chạy nhanh vậy chứ? Ta muốn giúp thật mà!
- Hahaha, Thượng thần Michael, ta tưởng ngươi có chuyện gì khẩn cấp. Thì ra ngươi bỏ lễ hội Halloween, để nguyên hóa trang vậy mà bay đến đây giúp người. Thảo nào lần đầu tiên trong lịch sử thượng giới, có người không cầu xin gì đã chạy trối chết rồi.
Thượng thần Michael quay đầu lại nhìn bạn đồng cấp Daniel đang ôm bụng cười nghiêng ngả. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, mỉm cười buông một câu:
- Quả là lần đầu tiên... Có lẽ sau cứ để bộ dạng này đi giúp người. Không phải động tay hóa phép gì đã khiến con người cười lại được ngay. Tốt, à không, thật là quá tốt đi.



"I can fly, I'm proud that I can fly"