Tuesday, October 31, 2017

Cách dễ nhất làm một người CƯỜI

Trang phục Halloween và tác dụng không ngờ (ảnh: Geekinsider)

Giữa đêm thanh vắng có một cô gái ngồi dưới đất ôm mặt khóc thút thít. Rồi như biết nơi đây không có ai, cô không kìm nén nữa mà khóc ngày càng to. Bỗng một tiếng nam trầm ổn vang lên:
- Vì sao ngươi khóc?
Cô gái giật mình ngẩng đầu, nhìn nam nhân cao lớn, cả người mặc áo khoác đen dài đến gót chân trước mặt mà tự nhiên thấy toàn thân run rẩy. Cô rụt rè hỏi:

- Người là ai? Người có thể giúp sao?
- Tất nhiên, ta là thần tiên, có vô số phép thuật đó. Có gì ấm ức mau nói, ta sẽ giúp ngươi!
Cô gái thầm nghĩ người này đầu có sừng, đôi mắt rực lửa, khuôn mặt có những vết vằn đỏ như máu, miệng có hai cái răng nanh, trông thấy giống quỷ hơn nha. Cố gắng đè xuống cảm giác sợ hãi ngày càng lớn, cô lấy tay lau khô nước mắt, cười thật tươi rồi nói:
- Cám ơn người, nhưng bây giờ con tốt lắm. Con không có ấm ức gì hết.

Vừa nói vừa nhanh chóng đứng dậy rồi quay đầu chạy biến. 


Người còn lại đứng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang xa dần mà không khỏi thắc mắc: 
- Sao lại chạy nhanh vậy chứ? Ta muốn giúp thật mà!
- Hahaha, Thượng thần Michael, ta tưởng ngươi có chuyện gì khẩn cấp. Thì ra ngươi bỏ lễ hội Halloween, để nguyên hóa trang vậy mà bay đến đây giúp người. Thảo nào lần đầu tiên trong lịch sử thượng giới, có người không cầu xin gì đã chạy trối chết rồi.
Thượng thần Michael quay đầu lại nhìn bạn đồng cấp Daniel đang ôm bụng cười nghiêng ngả. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, mỉm cười buông một câu:
- Quả là lần đầu tiên... Có lẽ sau cứ để bộ dạng này đi giúp người. Không phải động tay hóa phép gì đã khiến con người cười lại được ngay. Tốt, à không, thật là quá tốt đi.



Wednesday, October 18, 2017

Mặt trăng đi đâu mất rồi ??? [Truyện kể cho con]




Source: shoorayner 


Xa ơi là xa, nơi con người chưa từng đặt chân tới, nơi chỉ có những cơn gió mạnh nhất mới có thể thổi đến, có một khu rừng gọi là Điều kì diệu. Tận sâu trong rừng, ở một bãi cỏ xanh mướt, rất nhiều loài vật đang quây quần, không khí vô cùng rộn ràng, vui vẻ.
Gấu mẹ đầu bếp đang đặt những giỏ kẹo mút đủ màu sắc lên tầng trên cùng của chiếc kệ gỗ màu xanh. Gấu bố đang bê những cái bàn thật to ra đặt giữa thảm cỏ. Hai bé gấu con đi sau Gấu bố nhanh nhẹn xếp ghế quanh bàn.

Trong khi đó, mấy bé thỏ trắng, mèo con, sóc nhí nhỏ tuổi hơn đang xúm lại quanh bác Mèo vàng để xin bác những viên kẹo ngọt. Nhưng bác Mèo vàng bảo:
- Kẹo này là để dành tối trung thu ngày mai các cháu sẽ vừa ngắm trăng vừa phá cỗ đấy. Các bé nghe vậy dù vẫn rất muốn ăn nhưng đều ngoan ngoãn trả lời:
- Vâng, chúng cháu biết rồi ạ.
- Các cháu ngoan lắm, các cháu đi chơi tiếp đi.
Mấy bé lại túa ra chạy đuổi nhau quanh bãi cỏ rộng.

Trên cành cây, mấy cậu chim cắt đang ngậm những sợi dây leo có những nụ hoa bé xinh quấn quanh bay từ cành này sang cành khác đưa cho các cô Sóc. Các cô nhanh nhẹn cầm lấy đầu dây rồi buộc vào cành cây. Sau khi các cô Sóc chăng dây, Sơn Ca và Vành Khuyên treo những lồng đèn nhỏ xinh bằng nụ hoa lên dây.

Trong bếp, mấy bà mẹ đảm đang Hươu, Hổ, Cáo đang trổ tài làm những chiếc bánh dẻo và bánh nướng thật ngon. Nhím xung phong pha chế đồ uống.

Họ hàng khỉ chuyền từ cành này sang cành khác, lựa những loại quả thơm ngon nhất về cho vào những giỏ mây cạnh bếp.

Đứng trên bục gỗ cao quan sát mọi người làm việc nhịp nhàng, đâu ra đó, Thỏ Hồng thấy an tâm phần nào vì công tác tổ chức đã ổn thỏa, chỉ hi vọng ngày mai thời tiết thuận lợi là muôn loài sẽ có một đêm trung thu vui vẻ, đáng nhớ.

Trong khi đó, trên đỉnh núi cao cao, cách bãi cỏ nơi muôn loài một đoạn đường rừng khoảng 2 ki-lô-mét, Rồng Con đang buồn bã, mắt nhìn về nơi phát ra tiếng náo nhiệt. Đi đến bên cạnh Rồng Con, mẹ rồng nói:
- Sao con lại buồn bã thế? Trung thu có gì vui chứ!
- Mẹ, mẹ không hiểu đâu.

Đáp lời mẹ xong, mắt Rồng Con cụp xuống, chán nản quay đầu, đi vào nhà.
Hôm sau, từ khi mặt trời chưa lặn, muôn loài đã tập trung ở bãi cỏ, xếp hàng, lần lượt các bé đưa thiệp mời cho Thỏ Hồng. Chẳng là Thỏ Hồng muốn tổ chức một trò chơi quay số trúng thưởng nho nhỏ nên đã đánh số trên mỗi tấm thiệp phát ra cho các bé. Lát nữa, tên bé nào ghi trong tấm thiệp có số trùng với kết quả quay sẽ được một phần thưởng thật to.

Soát đi soát lại, Thỏ Hồng vẫn thấy thiếu tấm thiệp ghi số 26. Thỏ Hồng vội hỏi Bồ câu:
- Bồ câu, em đã phát hết thiệp chưa?
- Rồi ạ. Lạ thật, chị vẫn thấy thiếu tấm thiệp số 26. Còn bé nào chưa đến nhỉ?
Bồ câu ngó quanh, muôn loài cũng ngó quanh. Cuối cùng, bác Đại bàng lên tiếng:
- Là Rồng Con, nhà cậu bé ý ở trên nhà bác nên bác nhớ
- Đúng rồi, là Rồng Con. Chắc tí nữa bé Rồng sẽ đến. - Thỏ Hồng nói- Mời tất cả vào bàn trước.
Trên bàn là đủ các loại hoa quả, bánh kẹo, nào bưởi, mận, táo, ổi, đặc biệt là bánh nướng, bánh dẻo đều đã sắp đẹp đẽ trên những chiếc đĩa làm bằng lá sen.

Đợi một lúc, Thỏ Hồng vẫn chưa thấy nhà Rồng Con, bèn bảo Bồ câu đi mời lần nữa. Bồ câu tung cánh bay đi. Một lúc sau, ở cửa nhà Rồng Con, trên đỉnh núi cao cao, Bồ câu gõ cửa:
- Có ai ở nhà không?
Rồng Con ra mở cửa:
- Chào chú. Có việc gì không chú?
- Cháu còn không mau chuẩn bị đi với chú phá cỗ trung thu. Cháu vào gọi mẹ đi.
Rồng Con ngạc nhiên:
- Nhưng cháu đâu thấy ai nói gì ạ?
- Sao lại thế, chẳng lẽ cháu không nhận được tấm thiệp màu xanh nào sao? Hôm đó chú gõ cửa nhà cháu nhưng đợi mãi không thấy ai ra mở cửa. Chú đã đẩy qua khe cửa vào nhà cháu mà.
Rồng Con nhớ lại, gãi gãi đầu, ngượng ngùng đáp:
- Có ạ, nhưng cháu chẳng hiểu những gì ghi trên đó, nên đã gấp thành một chiếc máy bay.

Rồng Con vừa nói vừa chạy vào nhà, rồi một lát sau Rồng Con chạy ra đưa chiếc máy bay cho Bồ câu xem

- Đây phải không ạ?
Bồ câu thở dài:
- Ôi trời, thôi, bây giờ, cháu và mẹ mau đi theo chú, kẻo không kịp buổi tiệc.
- Mẹ cháu đi ra ngoài rồi, mẹ không có nhà ạ.
Trong khi đó, mặt trời lặn dần, bầu trời cũng tối dần rồi tối hẳn. Muôn loài từ nãy đến giờ đã khẩn trương, bây giờ thì thật sự sốt ruột.

Có tiếng thắc mắc vang lên “Mặt trăng đâu nhỉ, sao trăng vẫn chưa lên?”. “Đúng thế, trăng đâu?”. Muôn loài bây giờ đều chung một câu hỏi.

Sau cây sồi to, Rồng mẹ từ từ xuất hiện:
- Haha, có phải các ngươi đang thắc mắc vì không thấy mặt trăng đâu. Đấy là do ta đã nuốt mặt trăng rồi nên trung thu hôm nay các ngươi chẳng tổ chức được đâu.
- Sao lại thế?
- Còn sao? Các ngươi quên mất con ta làm đứa bé buồn bã, ốm đau sầu não. Ta sẽ phá không cho bọn ngươi vui vẻ.
Thỏ Hồng lên tiếng:
- Chắc có gì nhầm lẫn ở đây.
Rồng mẹ gầm lên, quẫy đuôi một phát, chân giậm mạnh xuống đất làm rung chuyển cả một góc rừng. Muôn loài sợ hãi, vội lùi lại về phía sau.

Đúng lúc đó, có tiếng nói vang lên:
- Mẹ ơi, xin mẹ dừng lại, tất cả là hiểu nhầm!
Rồng mẹ quay đầu thấy Rồng Con và Bồ câu đang bay tới. Bồ câu đưa tấm thiệp cho Rồng mẹ rồi kể lại mọi chuyện.

Thì ra là Rồng Con chưa được đi học, không đọc được những chữ trên tấm thiệp nên lấy gấp thành máy bay. Cuối cùng dẫn đến hiểu lầm.

Rồng mẹ biết chuyện, tự thấy rất hối hận, tự trách. Rồng mẹ vội hướng mặt lên trời, mở rộng miệng, rồi trong con mắt ngỡ ngàng của muôn loài, mặt trăng từ từ bay ra, lên cao, cao mãi, tỏa ánh sáng dìu dịu khắp mặt đất.

Muôn loài thở phào nhẹ nhõm. Hiểu lầm đã được hóa giải, Thỏ Hồng đến bên Rồng mẹ nói:
- Tất cả chỉ là do hiểu lầm, chị và cháu mau đến đây đón trung thu.
Rồng mẹ im lặng một lúc rồi nói:
- Rất xin lỗi!!!
Bác Đại bàng lên tiếng:
- Biết sai sửa là tốt rồi. Chị mau đến đây.
Vậy là muôn loài vui vẻ, hát hò, nhảy múa, sau đó phá cỗ đến tận đêm mới về.

***************************************************************

- Câu chuyện đến đây là kết thúc rồi.
- Mẹ ơi, có phải mẹ muốn nói vì Rồng Con không biết đọc nên mới dẫn đến chuyện suýt nữa đánh nhau to ạ.
- Đúng rồi Bông ạ. Vậy bây giờ con còn không muốn tập đọc nữa không?
- Không ạ. - Bông lí nhí rồi ngẩng đầu nhìn mẹ, giọng quyết tâm. - Con sẽ tập đọc chăm chỉ.
Mẹ ôm lấy Bông, xoa lên tóc bé khen ngợi:
- Con ngoan lắm.




Truyện mình đăng lần đầu ở http://www.webtretho.com/forum/f115/chuyen-dem-trung-thu-truyen-thieu-nhi-1947886/


"I can fly, I'm proud that I can fly"